321 lượt xem

Chuyện cũ nhưng không cũ

Mùa hè năm 1981, Cửa Lò đang yên ả với tiếng sóng vỗ, bỗng dưng ré lên một tiếng khóc… khá nội lực^^. Đó không phải là tiếng gọi của biển, mà là tiếng khóc đầu đời của cô bé – nhân vật chính trong câu chuyện này.

 

Vấn đề là: cô bé không phải “định dạng” mà gia đình đang mong ngóng. Người ta hy vọng một cậu con trai bụ bẫm ra đời, để làm bạn với anh trai, trong khi nhà đã quá nhiều con gái. Nhưng số phận, với gu hài hước rất riêng, đã mang đến… thêm một cô gái nữa.

Thay vì thất vọng, cha của cô bé chọn cách đối mặt như một người đàn ông có cái ngông riêng, ông đặt tên con là Đài Trang – vừa mềm mại, vừa kiêu sa, vừa như một lời “phản biện” đầy khí chất: “Con gái tôi là một báu vật, chớ đùa.”

Nhưng đời không chỉ oái oăm, nó còn rất… biết tạo cao trào. Khi cô bé vừa tròn ba tháng tuổi, số phận tung ra cú plot twist đầu tiên – một cơn sốt bại liệt. Và thế là thay vì học bò, học lẫy, cô phải học cách… vượt bão từ thuở lọt lòng.

Đôi chân bé nhỏ ấy không thể chạy nhảy như bao đứa trẻ khác. Nhưng đừng vội thương hại. Vì ngay từ đầu, cô đã không được lập trình theo kiểu “bình thường”. Cô được lập trình bằng tình yêu vô điều kiện và lòng kiên định tuyệt đối của hai con người vĩ đại: cha và mẹ.

Họ không phải siêu nhân. Họ không có phép màu. Nhưng họ có một thứ còn mạnh hơn: đó chính là niềm tin không gì lay chuyển được, rằng “chỉ cần chưa dừng lại, thì con gái vẫn còn hy vọng”.

Từ thuốc Nam, thuốc Bắc, thuốc Tây đến mọi loại “tin đồn có thể cứu con” – họ đều thử. Mỗi lần bác sĩ lắc đầu, họ lại gật đầu, xách con đi tiếp.

Tiền không có? Họ đã: Bán. Cầm cố. Vay. Mượn. Thậm chí Xin
Sĩ diện? Cất gọn. Người cha ấy đã gõ cửa từng cơ quan đoàn thể để xin tiền.

Ông từng là bác thợ mộc tài hoa với đôi tay rắn chắc, từng đóng nên những bộ bàn ghế vững chãi, giờ đây đứng trước cổng các cơ quan cúi đầu với đôi mắt khẩn thiết. Ông đến không để xin cho mình, mà xin cho đôi chân bé bỏng của con gái ông được thêm một tia hy vọng.

Cuối cùng, không có phép màu nào xảy ra. Nhưng đứa bé ấy – cô bé Đài Trang – lớn lên không như người ta tưởng. Không có đôi chân, cô vẫn bước. Không cần thương hại, cô vẫn quật cường.

Vì từ khi lọt lòng, cô đã học được một điều:
“Khi mình là lý do khiến cha mẹ trở thành chiến binh, thì yếu đuối… không nằm trong từ điển”