113 lượt xem

Viết nhân Ngày_Của_Cha

Ngày mẹ sinh con, người đời chép miệng “Lại gái à?”. Vì nhà mình nghèo và đã có đến 6 đứa con, 5 đứa là gái. Cha dường như sợ con tủi hờn từ sự mỉa mai ấy, nên từ khi con lọt lòng Cha đã thương yêu con hơn hết thảy.
Trong khi các chị con, tất cả đều là “Nguyễn Thị…”, thì Cha, đặc biệt đặt cho con 1 cái tên – “#ĐàiTrang” – Cái tên ấy đến bây giờ vẫn đang là hàng hiếm đấy Cha ạ😊.
Khi con 3 tháng tuổi, trận sốt bại liệt cướp đi của con sự lành lặn của đôi chân. Và cũng từ đó, Cha rong ruổi cùng con khắp nẻo đường, từ bệnh viện lớn, nhỏ đến các thầy lang. Số ngày con ở viện còn nhiều hơn ở nhà, và Cha cứ cần mẫn theo con như thế, trong nhà có gì, Cha bán hết để lấy tiền chữa bệnh cho con, một lúc nhìn quanh nhà mình không còn gì đáng giá. Hễ ai đó mách có nơi nọ nơi tê có thể chữa đc chân cho con là Cha con ta lại lên đường. Cha vay mượn khắp nơi, mang nợ mang nần cũng là vì con.
Con còn nhớ có lần Cha con ta lên chữa ở “Ông 3 lá khoai” ở Xã Đoài, đông người lắm, ta phải chực chờ tận mấy hôm, đêm thì ngủ ở đống rơm, ngày thì ăn cơm vắt, khi đến lượt, thì ông ấy lại chữa bệnh rất kỳ lạ, ông nhét 3 lá khoai vào miệng con và tát thật mạnh vào chân đau của con, làm con khóc thét lên, Cha đã rất cáu và đưa con về, không chữa nữa😔.
Mẹ con đất khách quê người, thuộc tuýp người chỉ biết quanh quẩn trong tổ ấm của mình, chăm lo cho chồng con, một mình Cha bươn bả, gồng gánh nuôi 8 đứa con. Tuổi thơ con ở bên gia đình, bên Cha Mẹ, từ nhỏ đến lớn, chưa từng bị ai roi vọt bao giờ, kể cả một lời mắng chửi cũng không, Cha Mẹ thương và chiều con vô điều kiện. Cha dặn mọi người trong nhà “Em hắn thiệt thòi, phải thương lấy em”. Con lớn lên trong sự bao bọc và nuông chiều như thế, nhưng thật may là con gái Cha không hư, Cha yêu nhỉ. Cha dạy con lễ nghĩa ở đời, Cha dạy con về “Sự cho đi” ngay cả khi chúng ta không đầy đủ. Và hơn hết, con được thừa hưởng ở Cha sự ấm áp, nghĩa tình…
Con rất thích mùa đông, nhưng dường như mùa đông không thích con Cha ạ. Vì cứ đến mùa đông, là chân con sưng tấy và đau đớn. Cha biết thế nên cứ chờ đến giờ con đi học về, là lại nhóm lửa sẵn chờ con, con xuống xe là bế con lại cái ghế đã được lót sẵn 1 cái chăn, Cha ngồi bên đống lửa vừa xoa chân cho con, vừa xuýt xoa nựng nịu. Đến giờ, hình ảnh đó, đúng là đi suốt cuộc đời con, Cha ạ.
Đến khi con lấy chồng, không nhận được sự ủng hộ của mọi người, bọn con tự cưới, và phần lớn phải nhờ đến Cha, mọi người bàn Cha, “Làm dăm mâm nội bộ nho nhỏ thôi”, thì Cha nói, “Không, đạ a rứa tui phải làm thật đủ đầy cho con tui kẻo hắn tủi thân chơ”. Vậy là con có một đám cưới đáng nhớ nhờ 1 tay Cha lo toan, chạy vạy.
Cuộc sống đứa con gái bé bỏng của Cha sau hôn nhân cơ cực không kể xiết, khi con không nhận được đủ đầy yêu thương của người đời, thì Cha – một mình theo con suốt cả chặng đường đời. Từ Kỳ Anh, từ Vinh từ Hà Tĩnh, Cha chắt chiu, mua cho con từ cái tủ lạnh, đóng cho con từng cái tủ, cái giường và cơ ngơi kinh doanh đầu tiên của con “Chum Cafe” cũng là 1 tay Cha gây dựng…
Cha, ân tình này, làm sao con kể hết. Khi con đang vất vả, thì Cha đã đi xa, con chưa một ngày đc báo hiếu với Cha. Cha đau ốm, con không chăm sóc đc. Khi Cha mất, con không về kịp để nhìn Cha lần cuối. Đó là nỗi day dứt lớn nhất trong cuộc đời con, Cha ạ.
Hôm nay “Ngày của Cha” – dịch giã con không về thắp cho Cha được nén hương, con viết những dòng này, hi vọng Cha ở nơi xa đó cảm nhận được, con nhớ Cha nhiều đến nhường nào.
Cảm ơn Cha – Người đã ban cho con những ký ức đẹp đẽ nhất đời…!!!
HÀ TĨNH, 20.6.2021