134 lượt xem

Viết cho tuổi 15 của con – P.U

Này, Tình yêu đầu của tớ!
Cậu biết không, ngày tớ biết có một mầm sống – là cậu – trong tớ, tớ thực sự ngỡ ngàng… Người thân khuyên can bởi ai cũng lo lắng, hồ nghi về khả năng làm mẹ của tớ, hồ nghi về những rủi ro mà tớ có thể di truyền lại cho cậu.
Riêng tớ, cho đến bây giờ, k biết tớ đã tin vào điều gì để kiên quyết đấu tranh, chống chọi với tất cả để giữ lại cậu. Tớ k biết đó có phải là bản năng làm mẹ như người ta vẫn nói k, nhưng tớ cứ tin là cậu sẽ khỏe mạnh chào đời💪
9 tháng 10 ngày tớ mang cậu, khó khăn, khổ cực k sao kể xiết. Nhất là những ngày cuối thai kỳ, bụng vượt mặt, nhưng tớ vẫn nấu ăn, giặt giũ, lau nhà bình thường, tớ bị trơn trượt, ngã lên ngã xuống nhiều lần, nhưng thật may Trời thương nên tớ và cậu đều bình an. Khi đó, tớ chỉ 35 – 36 cân thôi, không được béo tốt như bây giờ😃.
Cuộc sống thiếu thốn đủ bề, cả tinh thần lẫn vật chất. Tớ lại là người hay nghĩ ngợi nên cũng tủi hờn nhiều, những lúc đó cậu lại quẫy đạp, ngoi lên ngoi xuống nghịch ngợm trong bụng tớ, như nhắc nhở tớ, nhờ thế tớ vượt qua.
Ngày tớ nhập viện để sinh cậu, bác sỹ chỉ định phải mổ, ngày đó thời tiết cũng giá rét như bây giờ, trong lúc lơ mơ vì những cơn đau, tớ nghe bác sỹ trò chuyện, hình như họ gặp khó khăn với cái cột sống bất thường của tớ. Lúc gây tê tủy sống, họ phải thao tác đi thao tác lại rất nhiều lần, cái xi lanh dài và to, chọc đi chọc lại vào tủy sống của tớ, cậu biết k, cảm giác đó nó Yomost cực kỳ luôn😭
Khi tớ tỉnh lại, cậu đã nằm bên cạnh tớ, cậu xinh đẹp như một thiên thần, tớ trào nước mắt, cố cựa mình để đặt lên trán cậu 1 nụ hôn rồi lại thiếp đi.
Tưởng đâu khi cậu ra với tớ rồi, thì tớ không còn đau đớn nữa, nhưng những sự cố sau sinh lại làm tớ khổ sở lắm. Tớ bị dị ứng kháng sinh nổi đỏ ngứa ngáy khắp người, tớ bị tắc tuyến sữa đến phát sốt phát rét, tớ còn bị tưa cả núm vú đến nỗi những dòng sữa đầu tiên cậu bú, pha lẫn cả máu của tớ, sợ hãi vô cùng.
Một tuần sau xuất viện, hành trình làm mẹ của tớ bắt đầu.
Tớ còn nhớ, 3 tháng ở cữ, tớ hầu như không được chợp mắt chút nào, mất ngủ triền miên, đầu căng như giây đàn, chỉ 2 mẹ con vật nhau, mà cậu toàn ngủ ngày, thức đêm. Nhiều khi mỏi mệt quá tớ muốn chợp mắt ít phút nhưng tớ sợ khi tớ ngủ, tớ sẽ đè nhầm lên cậu, nên tớ căng thẳng lắm, k dám ngủ chút mô😕
Rồi tớ bỡ ngỡ bắt đầu học mọi thứ để làm mẹ, tớ học hát ru, học làm bác sỹ nhi khoa, học làm bạn để mỗi ngày có thể thủ thỉ tâm tình với cậu, bởi tớ tin rằng, ngoài cách cho cậu bú sữa để lớn lên, thì cái cách mà tớ tâm tình với cậu mỗi ngày, sẽ nuôi dưỡng để cậu có một tâm hồn đẹp.
Vậy mà đã 15 năm trôi qua! Tớ có cậu khi tớ mới 25 tuổi – giờ tớ đã 40 rồi🙂. 15 năm ấy cho tớ nhiều trải nghiệm – dù khó nhọc, dù có nước mắt rơi, có nụ cười, nhưng tớ đều trân quý!
Giờ đây, tớ không mong ước gì cao siêu, tớ chỉ mong cậu và em gái cậu luôn được mạnh khỏe, bình an, chăm chỉ học hành, hiếu thuận với ông bà, cha mẹ, thế là được.
Còn thành Rome phía trước, chúng ta sẽ có cách để bước tới thôi, cậu nhỉ!
Chúc mừng sinh nhật tuổi 15❤️