Khoảnh Khắc Kiên Cường Trong Phòng Sinh
Ánh đèn phẫu thuật chói chang phản chiếu lên trần nhà trắng toát. Tôi nằm trên bàn mổ, bàn tay lạnh ngắt siết chặt vào thành giường như một phản xạ vô thức. Căn phòng rộng lớn nhưng tôi cảm thấy như không gian đang co hẹp lại, chỉ còn những tiếng thì thầm giữa các bác sĩ và nhịp tim của chính mình dồn dập trong lồng ngực.
Bác sĩ lật xem phim chụp cột sống của tôi, ánh mắt ông thoáng đượm chút lo lắng. Rồi ông khẽ thở dài, quay sang tôi, nhẹ nhàng nhưng cũng không giấu nổi sự nghiêm túc:
– Cột sống của em cong vẹo quá mức, rất khó để tiêm đúng vị trí. Có thể phải làm nhiều lần, em chịu khó nhé, vì con.
Tôi khẽ gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng khi ánh mắt tôi vô tình lướt qua chiếc bơm tiêm dài cả gang tay, một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Tôi nuốt khan, hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Mình phải chịu đựng. Vì con.
Những Mũi Tiêm Định Mệnh
Lần đầu tiên, kim chọc vào. Một cảm giác đau nhói lan khắp sống lưng, nhưng bác sĩ nhanh chóng rút ra, lắc đầu: Không chính xác.
Lần thứ hai. Cơn đau càng buốt hơn, như một lưỡi dao nhỏ cứa dọc từng đốt sống.
Lần thứ ba. Tôi nắm chặt tay, cơ thể run lên bần bật.
Lần thứ tư. Tôi cắn chặt môi đến bật máu, nước mắt trào ra nhưng không rơi xuống. Tôi không thể khóc. Tôi không được phép yếu đuối.
Lần thứ năm. Tôi cảm thấy cơ thể mình như sắp gục ngã. Trán đầm đìa mồ hôi, đôi tay bấu chặt lấy ga giường đến trắng bệch. Từng mũi kim đâm vào như những nhát búa gõ thẳng vào tận tủy sống.
Nhưng tôi vẫn không kêu lên một tiếng nào. Tôi vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng.
Bởi vì một sức mạnh vô hình nào đó đang giữ tôi lại – đó là tình yêu dành cho sinh linh bé nhỏ đang chờ tôi bên kia cơn đau.
Sau bao nhiêu lần thử, cuối cùng bác sĩ cũng thành công. Thuốc tê bắt đầu ngấm, tôi mệt lả, hơi thở dần ổn định lại. Tôi nhắm mắt, không phải vì kiệt sức, mà vì tôi biết: Giây phút con tôi chào đời đã đến.
Tiếng Khóc Đầu Đời – Âm Thanh Đánh Thức Mọi Yêu Thương
Không gian như chùng xuống trong giây lát. Rồi một tiếng khóc xé tan sự im lặng.
Tiếng khóc đầu đời của con tôi.
Tôi mở mắt, lồng ngực căng lên với một niềm hạnh phúc chưa từng có. Mọi cơn đau, mọi nỗi sợ hãi trong suốt những giờ phút vật vã vừa qua như tan biến. Tôi không còn cảm thấy nhức buốt, cũng không còn quan tâm đến những mũi kim đã xuyên qua lưng mình bao nhiêu lần.
Tôi chỉ biết rằng con tôi đã đến với thế giới này an toàn.
Hai dòng nước mắt chảy dài trên má tôi. Nhưng lần này, không phải vì đau.
Mà là vì tôi đã làm được.
Tôi thầm biết ơn đấng tối cao, biết ơn tất cả những gì đã giúp tôi giữ con lại trên đời. Và quan trọng nhất, tôi biết ơn chính mình – vì đã mạnh mẽ đến tận giây phút này.
Những Giọt Sữa Đầu Đời – Cơn Đau Khác Của Người Mẹ
Tôi nghĩ rằng sau khi vượt qua ca mổ sinh, tôi có thể nghỉ ngơi. Nhưng tôi đã nhầm.
Hành trình làm mẹ chỉ vừa mới bắt đầu.
Ngực tôi bắt đầu căng cứng, từng mạch sữa như tắc nghẽn. Cương sữa. Tưa vú. Tôi chưa từng nghĩ rằng việc cho con bú lại có thể đau đớn đến thế.
Chỉ cần chạm nhẹ thôi, cơn đau lan đến tận tim, như có ngàn vết kim châm khắp bầu ngực. Tôi gồng mình, cố gắng nén đau, nhưng con tôi thì đói, khóc ngặt vì không có sữa.
Tôi thử vắt sữa. Nhưng mỗi giọt sữa chảy ra đều là một nhát dao cắt sâu vào da thịt.
Và rồi, tôi thấy trong sữa có lẫn màu đỏ.
Máu.
Tôi nhìn con vẫn đang ngậm ti, vẫn đang bú từng giọt sữa hòa lẫn với máu của tôi. Tôi không ngăn được nước mắt.
Tôi không khóc vì đau. Tôi khóc vì thương con. Tôi khóc vì tôi không muốn con phải chịu đói, không muốn con phải chờ đợi.
Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc.
Tôi thử mọi cách, từ xoa bóp, chườm nóng, uống đủ các loại nước lợi sữa. Nhưng tình trạng vẫn không cải thiện. Tôi cắn răng chịu đựng, từng lần vắt sữa là từng lần như xé toạc lồng ngực.
Mẹ tôi tìm đủ mọi phương pháp. Cuối cùng, bà lấy lá bồ công anh, giã nhỏ với muối rồi đắp lên đầu vú tôi. Bà còn nấu nước lá bồ công anh cho tôi uống thay nước chè.
Và rồi, cơn đau dịu lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy những giọt sữa chảy ra một cách tự nhiên hơn. Tôi nhìn con, thấy con không còn khóc vì đói nữa, thấy con đã ngủ yên trong vòng tay tôi, khuôn mặt nhỏ xinh đầy mãn nguyện.
Tôi mỉm cười.
Tôi Đã Sinh Ra Một Thiên Thần – Và Tôi Cũng Được Tái Sinh
Từ khoảnh khắc tôi nghe tiếng khóc đầu đời của con, tôi biết rằng cuộc đời tôi đã thay đổi mãi mãi.
Tôi không còn chỉ là tôi nữa.
Tôi đã trở thành một người mẹ.
Dù phía trước còn bao thử thách, dù có bao nhiêu lần đau đớn, bao nhiêu lần kiệt sức, tôi cũng sẽ không bao giờ gục ngã.
Bởi vì giờ đây, tôi không chỉ sống cho riêng mình.
Tôi sống vì con. Vì tình yêu không điều kiện mà tôi dành cho sinh linh bé bỏng ấy.
Và tôi biết rằng, dù có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu giông bão, tôi vẫn sẽ bước tiếp – kiên cường như ngày hôm nay, trong khoảnh khắc tôi mang con đến với thế giới này.
Sau khi vượt cạn, tôi cứ ngỡ rằng hành trình gian khó đã kết thúc. Nhưng không, cơn đau chưa dừng lại ở đó. Một tuần hậu sản mới thực sự là cuộc chiến ám ảnh, vắt kiệt từng chút sức lực của tôi.
Sữa mẹ—nguồn sống đầu tiên của con—lại trở thành nỗi đau khôn cùng. Tuyến sữa tôi bị tắc, bầu ngực căng tức như muốn nổ tung, nhưng sữa vẫn chẳng thể chảy ra. Mẹ tôi, chồng tôi, cả nhà ngoại đều sốt ruột tìm mọi cách: nhồi theo cách truyền thống, chườm nóng, đắp gừng, vắt tay, dùng máy hút sữa… nhưng vô ích. Càng cố gắng, đầu ngực tôi đau rát, nứt toác, đỏ tấy, rồi rỉ máu. Đứa con bé bỏng không biết gì, vẫn háo hức bú mẹ, vô tình mút luôn cả những giọt máu tứa ra. Nhìn con mà lòng tôi quặn thắt, nước mắt rơi xuống má con nóng hổi.
Nỗi đau càng lúc càng dữ dội. Tôi sốt run, toàn thân lạnh buốt rồi lại nóng bừng như lửa đốt. Cả người mệt lả, từng nhịp thở cũng trở nên yếu ớt. Trong cơn mê mệt, tôi nghe văng vẳng tiếng mẹ hối hả chạy vạy khắp nơi tìm thuốc, tiếng chồng lo lắng gọi bác sĩ. Nhưng mọi phương thuốc đều chẳng thể giúp tôi qua khỏi cơn bão tắc sữa.
Mãi cho đến khi có người mách, mẹ tôi mới vội vàng chạy đi hái nắm lá bồ công anh, giã nát trộn với chút muối, rồi ép tôi ăn một phần, phần còn lại đắp lên vết thương nứt nẻ. Thứ nước xanh nhợt có vị đắng chát trôi qua cổ họng khiến tôi rùng mình, nhưng chỉ vài giờ sau, như một phép màu, bầu ngực tôi dịu lại, cơn đau như sóng cuộn cũng dần lắng xuống. Rồi những giọt sữa đầu tiên trào ra, nóng ấm và ngọt lành.
Tôi nấc nghẹn khi nhìn thấy con bú những giọt sữa đầu tiên mà không còn pha lẫn máu. Cảm giác ấy—hạnh phúc đến tột cùng, như thể tôi vừa giành giật được một chiến thắng vinh quang sau trận chiến đầy thương tích.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, tôi bỗng giật mình khi nhìn con kỹ hơn. Một vết lõm sâu trên đầu con khiến tim tôi nghẹn lại. Đầu con móp hẳn vào phía trong, trông mong manh và đau đớn. Trái tim tôi chùng xuống, nỗi lo lắng siết chặt lấy từng hơi thở. Có phải do tôi không đủ sức sinh con ra bình thường? Có phải vì xương chậu tôi quá hẹp mà con phải chịu tổn thương này? Một nỗi ân hận tràn ngập trong lòng, khiến tôi như muốn gục xuống.
Nhưng giữa lúc đó, giọng nói dịu dàng của chị gái cất lên, kéo tôi ra khỏi vực thẳm:
- “Chị hỏi bác sĩ rồi, em đừng lo. Chỉ vài ngày thôi, con sẽ tự hồi phục. Đây là cơ chế kỳ diệu của trẻ sơ sinh.”
Tôi nhìn con, rồi nhìn sang chị gái, nước mắt bỗng nhiên lăn dài. Cả cơ thể tôi như được nới lỏng, trái tim tôi chùng xuống một nhịp, rồi khẽ khàng thở phào.
Tôi cúi xuống, áp má mình vào con, nghe nhịp thở non nớt phả vào da thịt. Trong giây phút ấy, mọi cơn đau, mọi tủi hờn, mọi giằng xé đều trở nên vô nghĩa. Chỉ còn lại niềm biết ơn vô hạn với cuộc đời, với tạo hóa, với những thử thách đã qua.
Tôi đã chiến thắng.
Tôi và con đã thực sự bình an.
Và lần đầu tiên sau bao ngày giông bão, tôi bật khóc—những giọt nước mắt của hạnh phúc, của yêu thương, của một người mẹ vừa đi qua địa ngục để chạm tay vào thiên đường.
Chồng tôi đi dạy ở Kỳ Anh, cuối tuần lại vội vã lên xe trở về với mẹ con tôi. Hai ngày nghỉ ngắn ngủi, anh dành trọn để chăm sóc, lo lắng cho hai mẹ con từng chút một. Còn những ngày vắng anh, tôi may mắn có bố mẹ, các chị, các o, các mự bên ngoại ở bên. Ai cũng nghĩ tôi làm mẹ sẽ vất vả hơn những người bình thường nên luôn chăm sóc, bảo bọc tôi và con bằng tất cả yêu thương.
Tôi ngắm nhìn con từng khoảnh khắc, cảm nhận từng hơi thở, từng cử động nhỏ bé, như thể sợ rằng nếu chớp mắt một cái, tôi sẽ bỏ lỡ điều gì đó quý giá. Trong vòng tay tôi, con bé xíu, mềm mại như một nhành hoa mới nở, thơm mùi sữa ngọt lành. Giây phút này, tôi mới hiểu thế nào là hạnh phúc vô bờ bến—một đặc ân của tạo hóa ban tặng, một điều diệu kỳ mà cả cuộc đời này tôi sẽ trân trọng.
Tôi bắt đầu học cách hát ru. Những giai điệu đầu tiên còn lạc nhịp, còn vụng về, nhưng tôi vẫn hát, bởi trong từng câu từng chữ ấy là cả bầu trời trìu mến. Tôi hát để con ngủ, để vỗ về con, và cũng để xoa dịu chính mình. Tôi học cách làm bạn với con, thủ thỉ cùng con những vui buồn, kể cho con nghe những điều giản dị nhất trên đời. Và tôi tập tành làm một “bác sĩ nhi khoa” tại gia, lo lắng từng cơn hắt hơi, từng cái trở mình, từng lúc con trái gió trở trời. Chỉ cần con hơi khò khè một chút thôi, tim tôi đã thắt lại, lòng tôi rối bời.
Ba tháng mười ngày, con ngủ ngày, chơi đêm. Tôi mệt lả vì trái giấc, vì những đêm dài thức trắng, nhưng vẫn không dám ngủ sâu. Tôi sợ lỡ mình vô thức đè phải con, sợ chỉ một chút sơ suất cũng có thể khiến sinh linh bé bỏng ấy chịu tổn thương. Đêm nào cũng vậy, tôi nằm nghiêng, ôm con trong lòng, lắng nghe từng nhịp thở non nớt, rồi chập chờn chìm vào những giấc ngủ mỏng manh, chập chờn giữa yêu thương và lo lắng.
Những ngày đầu làm mẹ của tôi là thế—ngây ngô, bỡ ngỡ, đầy những vụng về, nhưng cũng chan chứa yêu thương và tận tụy.
Trộm vía, em bé của tôi ngoan ngoãn đến đáng thương. Có lẽ con biết mẹ thiệt thòi, vất vả nên cũng rất hiểu chuyện—ăn ngoan, ngủ ngoan, không quấy khóc nhiều. Đôi mắt con tròn xoe, trong veo như mặt hồ buổi sớm, mỗi khi nhìn tôi lại ánh lên một tia dịu dàng lạ kỳ. Con bé bỏng thế, nhưng sao lại hiểu chuyện đến vậy?
Có lẽ con đến bên tôi không chỉ để tôi yêu thương, mà còn để xoa dịu tôi sau bao ngày giông bão.