223 lượt xem

Tôi không đi bằng chân, tôi đi bằng khát vọng

Tôi không đi bằng chân, tôi đi bằng khát vọng

Hầu hết những đứa trẻ bắt đầu hành trình đến trường bằng tiếng gọi í ới nơi cổng trường, bằng chiếc cặp mới thơm mùi giấy, bằng đôi chân tung tăng chạy trên đường làng mùa thu.
Còn tôi, bắt đầu… bằng cặp mông và hai đầu gối.

Tôi đã  đi học.

Tuổi thơ tôi không có trò trốn tìm hay nhảy dây. Chỉ có những buổi sáng ngồi nép bên bậc cửa, lặng lẽ nhìn lũ bạn cùng xóm rủ nhau đi học, mắt tôi ánh lên sự thèm thuồng và ngưỡng mộ.
Tập vở với tôi là thứ xa xỉ. Nhưng giấc mơ đến trường thì chưa bao giờ thôi âm ỉ cháy trong tim.

Tôi năn nỉ cha mẹ. Nhưng bị từ chối – không vì họ không thương tôi, mà vì họ thương quá đỗi. Họ muốn giữ tôi trong vòng tay, sợ những ánh mắt dị nghị, sợ những lời độc địa ngoài kia sẽ khiến tôi tổn thương.
Nhưng tôi cứ nài nỉ. Ăn vạ. Khóc lóc.
Cho đến năm lên tám…

Bố chở tôi đến trường. Gặp thầy hiệu trưởng, ông đặt bàn tay chai sạn của mình xuống bàn và nói – không to, nhưng vang tận lòng người:

– Con tôi muốn học. Mong thầy cho cháu được thử ạ.

Chỉ một câu. Nhẹ tênh như gió.
Mà mở ra cả một thế giới.

Nhưng thế giới ấy không trải thảm đỏ.
Nó trải toàn sỏi đá… và máu của tôi.

Gia đình tôi không có xe đạp. Anh chị mượn tạm xe hàng xóm để đưa tôi đến lớp. Hôm nào không mượn được, thì cõng. Hôm nào ai cũng bận, thì… tôi tự bò.
Bò thật sự.
Bằng mông, bằng tay, bằng đầu gối – trên con đường gồ ghề, nơi đá nhọn cứa rách từng mảng da thịt.
Vết cũ chưa lành, hôm sau đã chồng thêm vết mới.
Mông rớm máu. Gối trầy xước. Tay sưng tấy.
Tôi vẫn bò.

Ở lớp, tôi không chỉ học Toán hay Tiếng Việt. Tôi còn học cách sống sót giữa một bầy “cá mập” nhỏ – những đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
Chúng giấu cặp, đổ nước lên ghế, xô đẩy tôi trong giờ ra chơi.
Và gọi tôi là “con què”.

Tôi biết, chúng không ác – chỉ là chúng chưa hiểu. Nhưng đau vẫn là đau. Và tôi… cũng chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng tôi không dám khóc. Không dám mách cô giáo. Càng không dám kể với cha mẹ.
Tôi sợ – sợ nếu kể ra, mình sẽ bị bắt ở nhà, không được đi học nữa.

Và rồi, chiều đến…

Tan học. Cả sân trường dần trống trơn. Từng đứa trẻ được cha mẹ đón về, ríu rít như đàn chim non.
Còn tôi, ngồi co lại dưới gốc cây, mắt cứ dán vào cổng trường – chờ đợi một bóng người quen thuộc.
Nhưng không có ai cả.

Gió chiều thốc qua, ánh nắng cuối ngày rơi lưng chừng trên tán cây bằng lăng già cỗi.
Trường bỗng trở nên rộng lớn, lạnh lẽo và mênh mông.
Tôi run rẩy. Sợ bóng tối. Sợ sự im lặng.
Sợ cái cảm giác mình… bị bỏ quên giữa thế giới này.

Tôi siết chặt chiếc cặp cũ vào vai, như ôm lấy chút can đảm cuối cùng.
Rồi… bò ra khỏi cổng trường.
Không ai dìu. Không ai chờ.
Chỉ có tôi – và một hành trình dài hun hút phía trước.

Mỗi đoạn đường là một vệt rớm máu.
Lớp nhựa đường thô ráp rạch từng nhát vào đầu gối, vào tay, vào những ước mơ bé bỏng.
Mồ hôi hòa với nước mắt, từng giọt nhỏ xuống mặt đường xám xịt.

Tôi bò chậm rãi mà gấp gáp.
Gấp vì sợ bóng tối nuốt chửng.
Gấp vì sợ có ai đó xấu xa.
Và sợ nhất… là không ai tìm mình.

Có người đi ngang qua. Có xe máy vù vù lướt qua.
Nhưng không ai dừng lại.
Có người nhìn thấy – rồi vội vã quay đi, chắc họ vội…

Tôi không khóc. Không dám.
Tôi sợ nếu bật khóc, tôi sẽ không còn đủ sức bò tiếp.
Tôi chỉ biết… nhích từng chút một, hướng về nơi gọi là “nhà”.

Đường về hôm ấy – dài hơn bất kỳ ngày nào tôi từng đi qua.
Chiếc cặp trên vai nặng như đá, dập vào xương sống theo từng chuyển động.
Tôi nhớ rõ – lúc gần tới ngõ, tay tôi đã tím bầm, gối không còn cảm giác.
Gió lạnh luồn qua lớp áo mỏng tang, thấm vào tận xương.

Vừa bò tới cổng, tôi gục xuống.
Không còn chút sức nào.
Bóng tối đã phủ đầy trước khi tôi kịp nhìn thấy ánh đèn nhà mình.

Nhiều năm sau, khi đủ lớn để đứng trên đôi chân của chính mình, tôi vẫn không thể quên buổi chiều hôm ấy.
Không phải vì những vết máu.
Không phải vì cơn đau.
Mà vì nỗi cô đơn rợn ngợp đến tận cùng.
Vì cái cách mà một đứa trẻ tật nguyền như tôi, đã phải dùng máu thịt và lòng can đảm để trở về…

Tôi đã từng bò về trong một buổi chiều như thế.
Và cũng từ hôm đó, tôi hiểu rằng:
Để trưởng thành, đôi khi không chỉ học cách đứng lên –
mà còn phải học cách bò qua những nỗi cô đơn tăm tối nhất của đời mình.