109 lượt xem

Những mùa yêu cũ – Và con đường mình chọn

Tình yêu của tôi bắt đầu từ ánh nhìn đầu tiên, thời sinh viên. Khi ấy, tôi vẫn còn là một cô gái vô tư, trong trẻo – chưa từng nghĩ rằng mình sẽ sống, chết vì yêu. Còn anh – người đàn ông mang vẻ ngoài điềm tĩnh và một trái tim ấm áp – lại chọn tôi. Không phải giữa muôn người, mà là giữa những khát khao lặng thầm của chính anh.

Anh kiên nhẫn, chân thành. Tôi, dè dặt và cẩn trọng. Có lẽ vì đã quen với việc tự chống đỡ, tôi sợ trở thành gánh nặng trong cuộc đời ai đó. Nhưng anh vẫn ở đó, không đòi hỏi tôi phải khác đi, chỉ mong tôi đủ tin tưởng để bước gần thêm một chút. Và cuối cùng, tôi đã chọn tin. Chúng tôi yêu nhau bằng tất cả những vụng về và thuần khiết của tuổi trẻ.

Nhưng tình yêu ấy không suôn sẻ. Gia đình anh phản đối, cũng dễ hiểu thôi – họ chỉ muốn con trai mình có một tương lai nhẹ nhàng, không quá nhiều gập ghềnh. Trái tim tôi như thắt lại khi nhận ra ánh nhìn dè dặt họ dành cho mình – dù tôi đã sống cả đời để chứng minh mình không yếu mềm như những gì họ nhìn thấy. Khi cảm thấy không được ủng hộ và vun vén như vốn dĩ, thay vì trách móc họ, tôi chọn bước lui. Tôi từng nghĩ, tôi yêu anh thật lòng, có lẽ tôi cũng nên rút lui để anh đỡ phải khó xử lựa chọn.

Nhưng anh không buông. Trong một buổi chiều se lạnh nơi công viên, anh ôm tôi như thể nếu tôi rời đi, anh sẽ chẳng còn là chính mình nữa. “Nếu em bỏ anh, anh sẽ như gã điên kia mất…” – câu nói ấy khiến tim tôi run lên. Tôi nhận ra, mình không đơn thuần là tình yêu của anh – tôi là điểm tựa tinh thần, là điều gì đó khiến anh còn tin vào mình.

Và chúng tôi cưới. Không có họ hàng nhà trai, không có lễ rước dâu rộn ràng như những đám cưới thường thấy. Nhưng tình yêu của anh và quyết tâm của tôi khi ấy đủ để lấp đầy mọi khoảng trống. Gia đình tôi đứng ra lo liệu tất cả – một đám cưới đàng hoàng nhất có thể, vì cha mẹ tôi không muốn tôi tủi thân. Cô dâu hôm ấy, dù không có nhà trai bên cạnh, vẫn mỉm cười rạng rỡ, vì biết mình yêu và được yêu trọn vẹn.

Chúng tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân trong căn nhà nhỏ, với những giấc mơ lớn. Tôi bươn chải, học cách làm vợ, làm mẹ và học cách cùng anh gánh gồng kinh tế.

Tình yêu có thể là điểm bắt đầu, là ngọn lửa thắp sáng trái tim hai người, nhưng để duy trì một cuộc hôn nhân bền vững, cần nhiều hơn thế. Cần có sự tôn trọng, thấu hiểu, tin tưởng, đồng hành, bao dung – và cả trách nhiệm.
Có khi, tình yêu vẫn còn, nhưng lòng người đã mỏi.
Có khi, vẫn còn thương, nhưng không còn đủ sức chịu đựng những tổn thương lặp lại.
Có thể có những nỗi niềm sâu kín làm cho lòng anh hoang hoải cũng có thể vì mệt mỏi, anh không còn giữ được bình tĩnh. Những mâu thuẫn nhỏ nhoi ngày càng trở nên khó hóa giải.

Chúng tôi từng thử hàn gắn – không phải một lần mà nhiều lần. Nhưng sự tổn thương – khi bị lặp lại – không còn là vết xước, nó trở thành vết nứt. Tôi không còn nhận ra mình trong gương. Khi đó tôi biết, mình không thể tiếp tục thêm được nữa.

Chúng tôi chia tay trong im lặng – không oán trách, không ồn ào. Bởi tôi hiểu: không ai bước vào cuộc đời ai chỉ để làm khổ nhau. Chỉ là cách ta yêu, cách ta sống… đôi khi không phù hợp để đi trọn một kiếp người.

Giờ đây, tôi không oán trách. Tôi chỉ biết ơn. Cảm ơn anh – vì đã yêu tôi, bất chấp mọi định kiến để đến bên tôi. Cảm ơn vì đã cùng tôi có những đứa con đáng yêu. Cảm ơn vì đã giúp tôi lớn lên, đủ can đảm để rời đi khi tình yêu không còn là nơi trú ngụ. Với tôi, tình yêu ấy – mãi mãi – là một điều đẹp đẽ, chỉ là nó không còn phù hợp để mang theo đến cuối con đường.